Light Novel

Prologue - 15 Phút Trước Khi Hẹn Hò Nghiêm Túc.

2025-08-18

6

「Yuuki. Chúng ta, chia tay đi.」

Đầu tháng 9.

Ngay sau kỳ nghỉ hè, trong một nhà hàng gia đình, Yuuki đã không tin nổi vào tai mình khi nghe câu nói bất ngờ đó.

Cậu thiếu niên cao lớn đang ngồi trên ghế sofa, dù không tham gia câu lạc bộ nào nhưng thỉnh thoảng cũng tập thể hình theo video trên mạng nên thân hình khá săn chắc. Cậu từng một lần được tỏ tình và coi đó là một niềm tự hào nho nhỏ, một học sinh cao trung bình thường mà ta có thể dễ dàng tìm thấy ở bất kỳ đâu.

Ngồi đối diện bên kia chiếc bàn là nữ sinh cao trung, Natsuha.

Mái tóc đen ngang lưng, được buộc kiểu đuôi ngựa rồi buông xoã trên vai. Dù ăn mặc giản dị, trang điểm rất nhẹ nhưng nhờ gương mặt xinh xắn bẩm sinh nên trông cô nàng vẫn rất dễ thương. Đến cả nam nhân viên làm thêm, trông như sinh viên đại học, mỗi khi đi ngang qua đều lén lút liếc nhìn cô ấy.

Cả hai đều mặc đồng phục, nhìn từ xa thì giống một cặp đôi đang hẹn hò sau giờ học, thế nhưng…

「Chúng ta, đã từng hẹn hò à?」

「Chưa từng hẹn hò.」

Natsuha lạnh lùng đáp lại Yuuki, người vẫn còn đang ngơ ngác, với một khuôn mặt vô cảm đến lạ.

Yuuki nghĩ, có lẽ điều cô ấy thật sự muốn nói lại là một chuyện khác. Cô ấy có một tật như thế. Không phải là không thẳng thắn, mà trông mạnh mẽ vậy thôi nhưng thật ra lại rất nhút nhát. Kiểu như khi có điều gì khó nói thì cô ấy lại vòng vo, loanh quanh mãi.

Giờ thì, phải làm sao đây?

Yuuki cầm Menu lên, lướt qua các món ăn.

Trước mặt cậu là cô bạn thanh mai trúc mã với bao tâm sự khó đoán. Lựa chọn đúng món ăn có thể khiến chiếc bụng đói được lấp đầy, và biết đâu sẽ đổi lấy nụ cười dịu dàng kia―.

「Cậu ăn khoai tây chiên không?」

Tôi ngẩng đầu nhìn Natsuha và giật mình.

Đôi mắt cô ấy đang nhìn chằm chằm vào tôi, rõ ràng đang chất chứa tâm trạng chẳng mấy vui vẻ. Chết rồi, hình như cuộc chia tay đường đột này nghiêm trọng hơn tôi tưởng.

「...... Ăn.」

Bị cô ấy nói kèm với đôi mắt lườm hờn dỗi ấy, tôi liền vội vã bấm nút gọi nhân viên.

Ngay sau đó, cô phục vụ nhanh chóng đến, và tôi gọi món khoai tây chiên sốt trứng cá tuyết muối và mayonnaise (nước sốt).

「Chúng ta là bạn thời thơ ấu mà.」

Natsuha khẽ thở dài, buông một câu.

......... Giờ này còn nói gì lạ vậy trời.

Khi Yuuki còn đang chớp mắt, Natsuha có vẻ hơi bực bội, nói tiếp:

「Vì chúng ta đang bị đồn là hẹn hò đó.」

Ý cô ấy là chúng ta nên giữ khoảng cách? Để người khác không nhìn bằng ánh mắt đó nữa sao.

「Nhưng mà, tin đồn thì vẫn chỉ là tin đồn thôi chứ?」

「—Nhưng, chính vì chúng ta đã không phủ nhận tin đồn ấy, nên giờ đây cả hai vẫn chưa ai có người yêu cả, mà chỉ nửa năm nữa thôi là đã tốt nghiệp rồi đó.」

「........ Ugh」

Bị nói trúng tim đen, tôi cố nén biểu cảm, thản nhiên gắp một miếng khoai tây chiên nóng hổi vừa được cô phục vụ mang đến.

―Chúng tôi đã là thanh mai trúc mã hơn 10 năm, và luôn ở bên cạnh nhau.

Ngày còn bé, chúng tôi chỉ là bạn thân, và mọi người xung quanh cũng nghĩ vậy.

Nhưng rồi, từ hồi sơ trung.

Mỗi khi tôi ở cùng Natsuha, là bạn bè lại bắt đầu trêu ghẹo.

Hai đứa đang hẹn hò à hay hai đứa đã hôn nhau chưa. Những lời đồn vô căn cứ đã tự ý lan truyền và phát tán. 

Chà, dù nghĩ rằng cứ mặc kệ đi, rồi họ sẽ chán và không nói gì nữa cho mà xem.

Tôi đã từng nghĩ như vậy, ấy thế mà ngay cả khi đã lên cao trung, mọi người vẫn thường xuyên hiểu lầm.

Có vẻ như, một đôi nam nữ lúc nào cũng đi cùng nhau thì việc họ hẹn hò là chuyện "bình thường".

Việc là bạn thanh mai trúc mã không đủ để trở thành lý do cho việc họ luôn ở bên nhau.

「―Vậy thì, hẹn hò luôn không?」

Tôi thử nói một cách vui vẻ đùa cợt.

Natsuha đang đặt môi vào ống hút của ly trà chanh đá, đôi mắt cô nàng thoáng mở to. Khuôn mặt cô nhanh chóng trở nên nghiêm nghị,

"Vậy thì" là ý gì hả? Bây giờ cậu vẫn có thể thèm muốn tớ sao?」

"Thèm muốn" ư?

Tôi suýt bật cười trước lời nói thẳng thừng đó,

「Vừa đủ, có thể đấy.」

Tôi hào hứng giơ ngón cái lên, ra hiệu dứt khoát và tự tin.

67508857-4bda-41b7-a4c0-0062a490ba46.jpg

「Vẫn có thể là sao. Đánh cậu chết bây giờ.」

「Haha. Giỡn thôi, đừng giận mà.」

Tôi cười và nói như để xoa dịu cô ấy,

「Nhưng mà này, chúng ta khác trường đại học rồi, mọi thứ sẽ thay đổi sau khi tốt nghiệp thôi. Mỗi người rồi sẽ tự có cuộc sống của riêng mình.」

Cứ thế này mà tốt nghiệp, rồi cứ thế này mà thay đổi thôi.

Dù không muốn thay đổi, vẫn có những thứ sẽ đổi thay.

Khi đang mải nghĩ về những điều đó,

「....... Chuyện đó thì, tớ không muốn đâu.」

Trong không gian ồn ào, huyên náo của nhà hàng gia đình, một giọng nói yếu ớt lọt vào tai tôi.

Ống hút cô ấy ngậm vào phát ra một tiếng kì lạ khi cô ấy hút cola (cocacola) vào trong.

Cô gái mà tôi đã quen biết từ thuở ấu thơ đang chống cằm lên bàn, đôi mắt cô cụp xuống một cách buồn bã. Dưới hàng mi dài rũ xuống, có một chút nước mắt mờ ảo.

........... Phải rồi, Natsuha vốn là người như vậy.

Khi muốn nói điều gì khó nói, cô ấy lại vòng vo.

Việc cô ấy nói chia tay dù chưa hề hẹn hò.

Không phải là muốn kết thúc mối quan hệ này—.

Ê này, cô ấy dễ thương thế này từ bao giờ vậy?

「V...... Vậy thì thử hẹn hò xem sao ha........」

Những lời nói tự động tuôn ra khỏi miệng.

「......Ừaa.」

Khuôn mặt cô ấy bị che khuất bởi tay, nên tôi không thể nhìn thấy biểu cảm của cô ấy ra sao. Liệu có phải là tôi đã nhìn nhầm, khi thấy khóe môi cô nàng khẽ mỉm cười không ta.

Nhà hàng gia đình quen thuộc. Khung cảnh quen thuộc.

Một ngày bình thường, tiếp nối những ngày bình thường khác―.

Tôi và cô bạn thanh mai trúc mã mười mấy năm, đã chính thức hẹn hò.