Buổi sáng của Aritsuki Shun luôn bắt đầu rất sớm.
Mỗi ngày, khi những tia nắng chiếu rọi, ông đều thức dậy vào đúng năm giờ sáng. Cẩn thận để không đánh thức vợ mình, ông khẽ trườn ra khỏi giường rồi bước xuống bếp.
Ông nhấp một ngụm cà phê đen nóng để xua tan cơn buồn ngủ còn vương lại, vị đắng lan trên đầu lưỡi giúp tâm trí ông trở nên tỉnh táo.
“Phù…”
Dù là mùa hè hay mùa đông, ly cà phê đầu tiên trong ngày của ông luôn là cà phê đen nguyên chất, không đường, không sữa. Đó mới là hương vị thật sự của cà phê, Shun tin như thế.
Uống cùng một loại đồ uống mỗi sáng cũng là cách để ông kiểm tra độ nhạy của vị giác. Với Shun, chủ quán Moonlight Terrace, cà phê chính là sinh mệnh của ông.
“…Ngon thật.”
Hôm nay đầu lưỡi Shun vẫn còn tinh tường, khiến ông cảm giác yên tâm hơn. Sau khi dọn dẹp khu bếp, Shun quay lại phòng ngủ.
Như thường lệ, vợ ông, bà Sayaka vẫn còn đang say giấc. Ông rón rén bước đến tủ quần áo.
Kể từ khi mở quán, ông đã lặp đi lặp lại thói quen này mỗi sáng, và chưa một lần nào để vợ ông bị đánh thức.
Chuẩn bị xong xuôi, ông bước ra ngoài. Đêm qua có mưa, nhưng hiện tại mặt đường chỉ hơi ẩm ướt. Thời tiết thế này thật hoàn hảo.
Shun băng qua đường đến bãi xe, mở gara phía sau và ngồi vào chiếc Toyota Supra trắng yêu dấu, khởi động máy. [note81537]
Khi bàn tay ông siết lấy vô lăng, cảm nhận những rung động truyền lên từ ghế ngồi, trong ông dâng trào một niềm hứng khởi tuổi trẻ. Dù đã gắn bó với chiếc xe này gần ba mươi năm, ông vẫn phải bật cười trước sự “đơn giản” của chính mình.
“Đi thôi.”
Đây mới thực sự là lúc khởi đầu cho buổi sáng thường nhật của Shun.
Bởi phần lớn thời gian ông đều bị ràng buộc trong công việc và ngôi nhà, nên chỉ có sáng sớm ban mai thế này là khoảnh khắc ông có thể tự do lái xe.
Hôm nay, có lẽ ông sẽ chạy lên núi Phú Sĩ.
Ông lái xe về phía bắc, băng qua trung tâm thành phố, vượt đường tránh rồi tiến vào con đường núi.
Núi Phú Sĩ hiện ra như một hình bóng khổng lồ trong màn sương mờ buổi sáng sớm.
Trên đường đi, ông mua một lon cà phê từ máy bán hàng tự động.
Shun vốn kỹ tính với cà phê, ghét cái vị ngọt nhân tạo trong cà phê lon. Ấy vậy mà lạ thay, khi đang lái xe thì gu ấy lại đổi hẳn.
“Hừm.”
Không hiểu sao, uống cà phê lon trong không gian chật chội của chiếc xe lại khiến nó ngon hơn.
Nghỉ ngơi chốc lát, ông lại nổ máy lên đường.
Tiếng gầm của twin-turbo hòa cùng tiếng gió rít chính là bản nhạc nền cho chuyến phiêu lưu khi Shun phóng vút lên con đường dẫn về phía Phú Sĩ vào buổi sáng.
Ông chợt nhớ lại những ngày mình từng được gọi là “Bạch Lang của Phú Sĩ”.
Hai bên đường, cây xanh ngút ngàn. Chiếc xe lao vun vút qua những khúc cua quanh co, tiến vào đoạn đường đẹp nhất của Fuji Skyline, vốn được coi là khá dễ chịu với những vòng cua thoai thoải.
Chẳng mấy chốc, “Bạch Lang” đang rong ruổi trên triền núi đã tiến đến ngã ba trạm thu phí cũ. Nếu rẽ trái, đó sẽ là chặng leo dốc thực sự của Fuji Skyline, con đường lên đến trạm thứ năm.
Ông rất muốn chạy hết cả quãng đường, nhưng buổi sáng hôm nay còn chất đầy công việc.
Thế nên ông quay đầu xe lại, chiếc xe rít vang trên mặt đường tĩnh lặng, để lại tiếng lốp xé toang màn sương. [note81538]
Khi Shun trở về nhà, cậu con trai quý tử của ông đã dọn dẹp quanh quán.
“Cha, đúng lúc lắm.”
“Có chuyện gì thế?”
“À, con đang tính mua xe. Cha biết nhiều về xe mà, phải không?”
Trong quán Moonlight Terrace, tôi tranh thủ lúc cha vừa trở về sau buổi lái xe sáng sớm để hỏi chuyện mua xe. Cha vốn mê xe từ lâu; hồi nhỏ, ông thường chở tôi đi dạo. Ngày nghỉ thì hoặc là cha lái xe đi đâu đó, hoặc cặm cụi mày mò với chiếc xe của mình. Khi còn bé, tôi từng thắc mắc không biết cha có thú vui nào khác ngoài xe không.
Vừa chuẩn bị buổi sáng vừa dọn dẹp quán, tôi lắng nghe cha.
“Ngân sách của con là bao nhiêu?”
“Con tiết kiệm được khoảng sáu triệu yên.” [note81539]
“Nhiều thế à?”
Người cha vốn ít nói hiếm khi lại phải thốt lên ngạc nhiên.
“Vâng.”
Ở Tokyo, tôi chỉ chi tiêu cho những thứ cần thiết, chẳng có thời gian cho sở thích, nên đó là số tiền suốt mười năm mà tôi dành dụm được.
“Với số đó thì có nhiều lựa chọn đấy. Con muốn loại xe thế nào?”
“Ừm… chỉ cần đi lại hằng ngày thôi, nên con cũng không quá kén chọn.”
Hai cha con tiếp tục trò chuyện trong lúc chuẩn bị mở quán.
“Nhưng mà… vì đây là chiếc xe đầu tiên, chắc con muốn thứ gì đó trông ngầu một chút.”
“…Chọn vì ngoại hình thì dễ hối hận lắm, nhưng thôi cũng được. Này, Yuu, con có lái số sàn được không?”
Số sàn — ý là xe có cần số tay. Sao người lớn cứ gọi như vậy nhỉ?
“Thực ra con chỉ lái số sàn thôi. Tất cả xe công ty đều là số sàn.”
Nghe thế, mắt cha sáng hẳn lên.
“Vậy sao không thử mua một chiếc xe thể thao?”
“Xe thể thao à… nghe có vẻ phức tạp nhỉ.”
“Xe đầu tiên thế nào cũng bị trầy xước thôi, nên cứ mua một chiếc compact cũ là được.” [note81540]
Đúng lúc đó mẹ bưng khay đồ ăn từ bếp ra, đặt bánh mì nướng, trứng ốp la và salad lên bàn gần đó.
“Con đâu phải lính mới hay tay lái giấy đâu.” [note81541]
Mười năm nay tôi đã lái xe đi giao hàng, chạy khắp nơi giải quyết phàn nàn. Nên tôi cũng rất thành thạo việc lái xe.
“Luật lệ ngày càng siết chặt, nên có lẽ bây giờ là cơ hội cuối cùng để mua một chiếc xe thể thao số sàn mới đấy, Yuu. Toyota vẫn còn giữ vững, nhưng thời buổi này xe thể thao có thể biến mất khỏi danh mục xe mới bất cứ lúc nào. Thêm nữa….”
Ông bố vốn ít nói, giờ lại trở nên huyên thuyên. Mẹ ngồi bên cạnh khẽ thở dài.
“Tiền của con thì con tiêu thế nào cũng được, nhưng đây là một khoản mua sắm lớn, nên phải suy nghĩ kỹ. Còn mấy lời mê xe của ông ấy thì nghe vừa vừa thôi.”
“Vâng.”
“Riêng bố thì khuyên con chọn GR Yari—”
“Ông chỉ muốn tự mình có nó thôi thì có!”
Mẹ buông một câu sắc lẹm khiến bố lập tức ngồi thẳng lưng, ông im lặng từ lúc bắt đầu ăn sáng. Khi mẹ quay lại bếp, ông liếc sang tôi.
“Về chuyện xe, con hỏi cả Tai nữa.”
“À, Tatchan cũng rành lắm nhỉ?”
Tatchan, tên thật Haruyama Taichi, là bố của Miya và cũng là bạn của cha. Từ nhỏ ông đã hay chơi với tôi nên tôi gọi thân mật là Tatchan. Ông cũng mê xe, chắc lần tới gặp sẽ hỏi thử.
Để mua xe, có lẽ trước tiên tôi nên ghé đại lý, thậm chí lái thử vài mẫu. Không, phải quyết định xem mình thật sự muốn loại xe nào đã.
Chỉ riêng việc quyết định mua xe thôi đã khiến tôi hưng phấn. Cảm giác giống hệt đứa trẻ trên đường mang món đồ chơi mới về nhà, cái cảm giác nhoi nhói hồi hộp đầy chờ đợi đó.
Tôi nhận ra, ở bất cứ lứa tuổi nào, thử thách mới cũng đều quan trọng. Tối hôm đó, hình ảnh những chiếc xe vẫn còn lởn vởn trong tâm trí tôi cho đến lúc chìm vào giấc ngủ.
2
Ôi chết tiệt.
Mình phải thoát ra khỏi cái tình cảnh này thôi.
Một thứ mềm mại, ấm áp bao trùm khuôn mặt mình.
Mahiru đang ngủ, thở đều đều, tay cô ấy quấn quanh đầu tôi.
Ngủ cạnh một nữ sinh trung học thôi đã là chuyện xã hội khó chấp nhận.
Không, tư thế này còn vượt xa chuyện chỉ đơn giản là nằm cạnh nhau.
Ai mà nhìn thấy chắc họ báo cảnh sát mất, và tôi cũng thể chẳng trách được họ.
Rốt cuộc thì chuyện này thành ra như thế nào vậy?
Tôi nhớ Mahiru sang đây vì câu lạc bộ được nghỉ, nhưng mà…
Quay lại một chút, vào khoảng hơn tám giờ sáng khi tôi tỉnh dậy.
“Ugh…”
Một cơn đau âm ỉ nhói sau gáy, cổ họng thì khô khốc. Chỉ cần cử động nhẹ, dạ dày liền quặn thắt như muốn trào ngược ra.
“Ọe…”
Đúng kiểu say rượu.
Có lẽ do di truyền từ bố nên tôi chẳng hợp với rượu bia. Chỉ một lon bia 350ml là đủ để tôi say khướt, một kẻ “yếu men” đúng nghĩa.
Tôi biết giới hạn của bản thân nên hiếm khi uống đến mức để hôm sau bị dư âm. Nhưng hôm qua lại gặp phải đối thủ nặng ký.
Mẹ tôi, Aritsuki Sayaka, là một tay nhậu hạng nặng. Bà ấy thích uống vào đêm trước khi được nghỉ, và việc cùng nhậu với mẹ chính là nguyên nhân chính. Tôi đã biết mẹ mê rượu từ hồi còn bé, nhưng sống ở Tokyo suốt mười năm, hôm qua mới là lần đầu tôi uống nghiêm túc cùng bà.
Bắt đầu với bia, rồi chuyển sang whiskey highball, rồi lại tới rượu sake mẹ tôi đều uống một lèo, tốc độ nhanh khủng khiếp, tỉnh như không, cứ như đang uống nước lã vậy.
Thấy mẹ uống vậy, lại đúng hôm được nghỉ, tôi cũng bị cuốn theo và cố gắng uống ngang sức.
“Chết rồi.”
Tôi lết ra khỏi giường, đi xuống bếp tìm nước.
Uống liền ba cốc nước lạnh mà cơn buồn nôn chẳng bớt. Thậm chí cơ thể bị lạnh đi lại càng khó chịu hơn.
Khoan đã, tôi từng nghe ai đó bảo tắm nước nóng giúp giải rượu. Vậy nên tôi vội vã vào phòng tắm.
Tắm nước nóng rồi thêm tách trà ấm giúp dễ chịu hơn đôi chút, nhưng cơn nhức đầu vẫn không hề giảm.
“Ugh…”
Chuông cửa reo.
Tôi loạng choạng bước ra mở.
“…Alo?”
“Yo.”
“Ồ, Mahiru.”
Mahiru mặc áo phông trắng mỏng nhẹ và váy ngắn màu đen. Cái vòng tay quen thuộc vẫn trên tay trái, giày thể thao trắng, sự kết hợp đơn sắc này thật ấn tượng.
Tôi mở cửa cho em ấy. Hóa ra hôm nay câu lạc bộ của Mahiru được nghỉ.
“Trời ơi, lâu lắm mới có một ngày nghỉ. Luyện tập, luyện tập, luyện tập, mệt xỉu luôn.”
“Em chăm chỉ thật đấy, Mahiru.”
“Hôm qua bọn em tập tới tận tám giờ… Mà Yuu-nii sao thế? Sao trông anh tái mét vậy.”
“Anh bị say rượu thôi.”
“Anh ổn chứ?”
Em ấy ghé sát mặt, lo lắng nhìn tôi.
“Thật lòng thì… hơi thảm.”
Mình ngã vật xuống giường.
“Ugh…”
“Yuu-nii, anh thích uống rượu à?”
"Cũng thích… nhưng tửu lượng không cao lắm… ugh.”
“...Anh ổn chứ? Muốn em lấy nước cho không?”
“Không, anh uống đủ rồi.”
“Được thôi.”
Mahiru quỳ xuống mép giường, nhẹ nhàng xoa bụng tôi. Cảm giác cũng dễ chịu thật, nhưng hơi ngượng.
“À, mẹ em bảo uống pocari tốt cho say rượu đó. Em đi mua cho anh nhé.” [note81542]
“Thôi, đừng bận tâm.”
“Không sao, anh cứ nằm yên đấy.”
Nói xong, Mahiru vội vã chạy ra ngoài.
Ừ, tôi chỉ còn nhớ đến đoạn đó.
Em ấy đi mua pocari… nhưng tôi không nhớ lúc em ấy quay lại. Có lẽ tôi đã ngủ quên mất.
Thế nhưng, tại sao Mahiru cũng đang ngủ ở đây chứ?
À phải, hôm qua cô ấy có nói mấy ngày nay bận tập CLB, chắc kiệt sức quá.
Nhưng mà, ai lại leo lên giường có sẵn một thằng con trai đang nằm thế này hả trời?
Bộ em ấy không biết giữ ý tứ hả?
Hơn nữa, mấy bộ đồ Mahiru mặc đôi lúc cũng khá hở hang, làm tôi đôi khi cũng lo sốt vó như một ông anh trai!
Dù sao thì, nhờ ngủ thêm mà cơ thể cũng khá hơn rồi. Giờ tôi phải thoát khỏi tình huống này mới được.
Tôi không thể cử động.
Tay trái của Mahiru vòng quanh đầu tôi, tay phải thì siết chặt lấy vai. Còn cánh tay phải của tôi lại đang kẹt dưới eo em ấy, hai chân thì rối rắm quấn vào nhau.
“Mgh…”
Và sức em ấy mạnh kinh khủng.
Cảm giác như tôi đang bị khóa chặt trong một đòn vật vậy.
Nếu cố rút ra, rất có thể tay sẽ chạm phải chỗ không nên chạm, nghĩ thôi đã thấy kinh hãi rồi.
Khuôn mặt tôi thì đang bị vùi thẳng vào trong ngực em ấy.
“Ugh…”
Cơ thể nóng ấm và hương thơm từ Mahiru bao phủ khắp người, khiến bản năng trong mình gào thét rằng tình huống này nguy hiểm đủ đường.
Và rồi, có một cảm giác mềm mại, êm ái bao trùm khắp cơ thể mình.
Tôi là đàn ông mà.
Chính vì vậy nên chuyện này mới cực kỳ nguy hiểm.
“Này, Mahiru, dậy đi.”
Tôi gọi, nhưng Mahiru hầu như chẳng có phản ứng.
“Mm…”
“Mahiru, thôi nào, tỉnh lại đi, làm ơn.”
Vô ích. Em ấy ngủ say như chết.
Chẳng lẽ mình phải chờ đến khi cô ấy tự tỉnh?
Mùi hương thoang thoảng như hoa khiến lý trí tôi rung chuyển, những chỗ cơ thể tiếp xúc với Mahiru thì như đang bốc cháy. Đầu óc tôi sắp nổ tung mất.
Đây là… đây là…
“Yuu-nii?”
Đúng lúc đó, giọng Miya vang lên.
Tôi vội vàng quay mặt về phía cửa. Ở đó, Miya đang đứng, đôi mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào tôi.
Sao lại chọn đúng lúc này để xuất hiện chứ…
“Chuyện này là hiểu lầm thôi.”
“C-cái…”
“Không giống như em nghĩ đâu, thề đấy.”
“C-c-c-cái gì…”
“Anh chỉ là…”
“…A-anh đang làm cái gì thế hả?!”
“Miya, không phải như em nghĩ đâu!”
“Ồn ào gì thế này?”
Mahiru tỉnh dậy.
“Hể, Miya.”
“Mahiru, chuyện này là sao?”
“À… dạo này tớ mệt quá nên ngủ thiếp đi thôi. Ủa, Yuu-nii, anh có uống được không….”
“Trong tư thế này thì làm sao mà uống nổi.”
“C-c-c… mau tách nhau ra đi!”
Miya lập tức tách hai đứa chúng tôi ra, để lại trong tôi vừa nhẹ nhõm vừa thoáng chút tiếc nuối khó tả.
3
Tôi nghĩ…
Sinh nhật của Miya-chan, bạn thân nhất của tôi, sắp đến rồi.
Miya-chan, Mahiru-chan, và tôi.
Sợi dây gắn kết giữa ba đứa không chỉ đơn giản là bạn bè, mà như chị em ruột vậy. Từ năm mẫu giáo cuối cùng, lúc nào cũng là ba đứa chơi cùng nhau. Trước khi gặp Yuu-nii, và cả sau khi chia xa, thì vẫn luôn là ba đứa.
Với một người quan trọng như vậy, tôi đã đắn đo không biết có nên quay lại Shizuoka để mừng sinh nhật hay không.
Cho đến năm ngoái, năm nào tôi cũng về Fujinomiya vào sinh nhật của Miya-chan và Mahiru-chan để tự tay đưa quà. Nhưng năm nay thì khác. Nếu quay lại, tôi sẽ gặp anh ấy. Nhất định sẽ chạm mặt anh ấy. Nhưng mà….
Tôi cứ mãi dằn vặt, không biết phải làm sao.
Tôi muốn mừng sinh nhật của Miya-chan, muốn gặp cả cô ấy lẫn Mahiru-chan. Vì dịp Tuần lễ Vàng năm nay tôi đã không thể về, nên khao khát gặp lại họ càng mãnh liệt hơn.
Nhưng nếu bây giờ quay về, anh ấy cũng sẽ ở đó… Yuu-nii.
Nằm trên giường, tôi cầm chiếc máy nghe nhạc bỏ túi lên. Tôi quyết định bật ca khúc chủ đề của bộ anime hồi nhỏ vẫn hay xem. Mỗi khi bối rối hay phải nghĩ ngợi chuyện gì khó xử, thì đắm chìm trong ký ức luôn là cách tốt nhất.
Chẳng mấy chốc, giai điệu hoài niệm vang lên, kéo trái tim tôi trở lại thế giới của những ký ức. Quay về tuổi thơ, khi mọi thứ đều tràn ngập niềm vui.
Dạo gần đây, tôi hầu như chẳng còn quan tâm đến ca sĩ mới hay bài hát mới.
Chủ yếu tôi chỉ nghe lại những bản nhạc cũ. Tôi không cần những thứ mới. Không cần sự tiến bộ hay phát triển của công nghệ. Thế giới trong ký ức chính là tất cả những gì tôi muốn.
Khi bài hát gần kết thúc, tôi lại bấm nút tua về đầu.
Khúc dạo đầu lại vang lên, và bài hát bắt đầu lại từ đầu.
Hết lần này đến lần khác, hết lần này đến lần khác…
Tôi muốn được trở về làm một đứa trẻ.
Một nam diễn viên bị bắt vì hành hung. Anh ta từng đóng trong một chương trình giáo dục mà tôi xem hồi nhỏ.
Mỗi lần định nhớ về chương trình đó với sự trìu mến, thì hình ảnh tội ác của anh ta lại chen vào. Khuôn mặt tươi cười trên màn ảnh hòa lẫn với bộ mặt tội phạm ngoài đời.
Cảm giác như ký ức của tôi đã bị vấy bẩn vậy.
Ký ức của tôi đã bị làm ô uế.
Nữ diễn viên lồng tiếng chính của một anime tôi từng xem hồi nhỏ đã tiết lộ rằng cô bị một nhà sản xuất quấy rối tình dục. Tác phẩm vốn không có lỗi, nhưng mình chẳng thể nào hồi tưởng lại bộ anime ấy với tâm trạng thuần khiết như trước nữa.
Trung tâm thương mại hồi nhỏ tôi thường đi cùng gia đình và bạn bè nay đã được cải tạo, các cửa hàng thay đổi dần dần.
Ngôi nhà bỏ hoang gần nhà ba mẹ tôi cũng đã bị phá đi. Căn nhà đó từ lâu luôn là một phần khung cảnh quen thuộc mỗi khi tôi đi hay về. Chẳng ai từng sống ở đó, nhưng nó vẫn là một sự hiện diện thường trực trong đời sống hằng ngày của tôi.
Những dụng cụ chơi ở sân chơi mà tôi thường đến lúc nhỏ đã bị dỡ bỏ. Vì người ta bảo rằng nó quá nguy hiểm cho trẻ nhỏ, lý do đơn giản và dễ hiểu. Nơi đó bây giờ trông đẹp hơn, nhưng mỗi lần đi ngang qua tôi lại cảm thấy lạnh lẽo và trống rỗng.
Sự khác biệt giữa phong cảnh trong ký ức và thực tại. Tôi có thể gợi chúng lên trong đầu, nhưng thế giới đó giờ đã không còn tồn tại ở bất cứ đâu.
Mình không thể trở về những ngày ấy nữa.
Cảm giác này, chắc chỉ có mình hiểu. Mình biết đó là một khát vọng bất thường. Không ai có thể ngăn cản sự thay đổi.
Ước gì mọi thứ cứ giữ nguyên mãi.
Một khi mọi thứ thay đổi, sẽ không bao giờ trở về như cũ. Sống càng lâu, những nơi trong ký ức càng dần biến mất.
Người ta sẽ nói cuộc sống không chỉ là mất mát. Họ sẽ bảo mình hãy đón nhận thử thách mới, biết ơn những cuộc gặp gỡ mới...
Ý tôi không phải vậy.
Tôi muốn nói rằng có những thứ mất đi thì sẽ chẳng bao giờ lấy lại được nữa.
Đừng làm vấy bẩn ký ức của tôi.
Đừng lấy đi ký ức của tôi.
Tuổi thơ đó… quãng thời gian hạnh phúc nhất đời tôi.
Yuu-nii… biểu tượng của quãng thời gian ấy.
Nếu ngay cả anh ấy cũng thay đổi theo chiều hướng xấu, những ký ức hạnh phúc nhất của tôi sẽ bị hoen ố.
Nếu điều đó xảy ra, mình không biết liệu mình có thể tiếp tục sống được không.
Vì vậy tôi không muốn gặp anh ấy.
Bởi vì tôi yêu Yuu-nii.
Bởi vì Yuu-nii rất quý giá với mình.
Bởi vì tôi muốn anh ấy mãi là Yuu-nii đẹp đẽ trong ký ức của tôi.
Khi tôi tiếp tục sống quãng đời dài này, còn bao nhiêu ký ức nữa tôi sẽ bị mất đi? Trong một cuộc đời đầy khó khăn, tôi đã dựa vào những ký ức tuổi thơ quý giá ấy để tiếp tục bước tiếp. [note81543]
Nhưng nếu ngay cả Yuu-nii cũng mất đi, thì có lẽ sẽ tốt hơn nếu… [note81544]

